Ta hãy để cho ta cuộn đi trong dòng nhạc, cái nhạc mới nghe chưa hiểu nó nói gì, chỉ cảm được nó ru ta, nhưng đừng sốt ruột, son (âm thanh) đi trước và sens (ý nghĩa) sẽ lần theo sau, lần theo sau, đừng sốt ruột.
Sang chơi thôi, sang chơi thôi, mà ai
Thu đây rồi! Bước lên cầu Ô ThướcSao vàng rơi đầy trên sóng nước
Đứng ngửa tay mà hứng máu trời sa.
Rồi lại:
Để chơi vơi này bông trăng lá gió
Để phiêu diêu này tờ thơ vàng vọ
Để dầm dề hạt lệ đôi ta.
Beethơven nói rất đúng: “Âm nhạc là một sụ thiên khải cao hơn mọi khôn ngoan, mọi triết học”. Đổ cho cái nhạc dại dại của đoạn thơ này ru ta, nghe những máu kia, sao trời kia, tờ thơ kia, giọt lệ nọ, bỗng dưng ta thấy lóe ra như được khôn ra, được thiên khải và nhận ra rằng: Hàn Mặc Tử đây rồi. Máu và sao, chơi vơi và vàng vọt, phiêu diêu trăng gió và hạt lệ dầm dề.
Cái cấu trúc nghịch lý của Hàn Mặc Tử! Hồn tráng lộ của anh đấy, mà thảm kịch của đời anh đấy. Hiểu rồi!
Đi công tác ở một số nước phương Tây, tôi thường gặp anh chị em Việt kiều xa nước lâu ngày, gặp anh chị em di tản nữa. Các anh chị hỏi: “Cách mạng đối với Hàn Mặc Tử ra sao?” Ra sao ư? Cách mạng đã đón di hài vua Duy Tân về nước vừa rồi, Cách mạng cũng đón thơ của Tử như vậy. Cách đây từ những ba mươi năm tại Đại hội Văn nghệ toàn quốc lần thứ hai năm 1957, lúc đất nước mới chỉ có tự do một nửa, thù trong giặc ngoài làm cho Tổ quốc ta ở trong thế ngặt nghèo, thế mà bàn về vấn đề tiếp thu di sản, đồng chí Trường Chinh đã nói: “Cán nhận ra rằng văn nghệ Cách mạng của chúng ta là kẻ kế thừa tất cả nhang giá trị văn nghệ do các thời đại trước tạo ra. Chúng ta có nhiệm vụ giữ gìn và phát triển tất cả các di sản của dân tộc và cũng chi có chúng ta mới lãm nổi công việc đó”.
Hai lần đồng chí dùng đến chữ tết cả. 1957-1987! Ba mươi năm, chiến tranh cũng chiến tranh rồi, hòa bình cũng hòa bình rồi, nếu không tiếp thu Tử bây giờ còn đợi đến lúc nào? Giao cho con cháu tiếp thu thì con cháu sẽ lên án chúng ta thôi. Sao cái gì cũng dồn cho chúng nó? Chúng nó còn bao nhiêu việc. Huống nữa tiếp thu Tử là lợi cho chúng ta chứ lợi gì cho Tử đã chết cách đây nửa thế kỷ. Anh Trường Chinh dặn tiếp: “ Việc uốn nắn lại những thái độ hẹp hòi mây móc dối với nhang giá trị văn nghệ ca không nhang có tác dụng sửa chưa nhang thái độ bất công dối với nhiều tác phẩm mà còn có tác dụng mở rộng con đường cho sáng tác văn nghệ hiện thời”. Thực là chí tình đạt lý.
Từ khóa tìm kiếm nhiều: văn học hiện thực phê phán